CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Soi chiếu


Phan_7

Giọng nói của mẹ nghe có vẻ buồn làm tôi nhăn mặt. “Con xin lỗi mà.” Tôi nói lại lần nữa. Từ nhỏ tôi đã biết xin lỗi liên tục là cách hiệu quả với mẹ. “Tại con muốn có ít thời gian với Cary. Nếu mẹ muốn thì mình có thể lên kế hoạch mai mốt đi Vegas chung.”

“Vậy thì vui quá còn gì. Mẹ thích đi chơi với con, Eva à.”

“Con cũng thích như vậy.” Tôi nhìn qua tấm hình mẹ chụp với dượng Stanton để trên bàn. Mẹ tôi rất đẹp. Bà thuộc kiểu phụ nữ luôn toát lên một vẻ mong manh yếu đuối mà đàn ông không bao giờ cưỡng lại được. Đúng là bà khá là dễ vỡ, nhưng mặt khác lại không phải dễ ăn hiếp. Không ai lợi dụng được mẹ cả, và bà luôn có cách điều khiển đàn ông.

“Con có hẹn ăn trưa với ai chưa? Hay để mẹ đặt bàn rồi qua đón con nhé.”

“Con rủ thêm một đồng nghiệp được không?” Sáng nay Megumi rủ tôi đi ăn trưa, hứa hẹn sẽ chiêu đãi tôi bằng câu chuyện hẹn hò của cô ta.

“Ôi không sao, mẹ cũng muốn gặp gỡ đồng nghiệp của con.”

Tôi mỉm cười sung sướng. Đúng là mẹ hay làm tôi tức điên lên, nhưng điểm yếu nhất của bà chính là yêu thương tôi quá mức. Tình thương đó cộng với tình trạng thần kinh không ổn định của bà đôi khi trở thành một khuyết điểm làm người khác phát cáu, nhưng suy cho cùng cũng xuất phát mục đích tốt mà thôi. “Vậy mẹ đón tụi con lúc mười hai giờ nhé. Nhưng con chỉ được nghỉ trưa một tiếng thôi, nên phải ăn cái gì gần gần và nhanh nhanh nha.”

“Cứ để mẹ lo. Mẹ mong gặp con quá.”

Mẹ tôi và Megumi làm quen rất nhanh chóng. Tôi nhận ra cái ánh mắt của Megumi ngay, vì bao nhiêu năm nay tôi đã từng thấy nó trên mặt của biết bao nhiêu người khi lần đầu tiên gặp mẹ. Monica Stanton là một nhan sắc tuyệt vời, kiểu vẻ đẹp cổ điển mà ai cũng phải dừng mắt thật lâu vì nó quá hoàn hảo. Thêm vào đó cái ghế bành màu tím bà đang ngồi càng làm nổi bật mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh.

Ngược lại, mẹ tôi cũng rất thích gu thời trang của Megumi. Nếu tôi thường chọn kiểu quần áo cổ điển hay tiện lợi, thì Megumi lại thích phối hợp màu sắc và kiểu dáng lạ và độc đáo, giống y như cách bài trí của cái quán cà phê thời thượng ở gần trung tâm Rockerfeller mà mẹ đưa hai đứa tới.

Quán này khiến tôi liên tưởng tới “Alice lạc vào xứ thần tiên”, với những nội thất có hình dáng vô cùng độc đáo, được mạ vàng hay phủ bởi mấy tấm vải nhung có màu sắc sặc sỡ. Cái ghế Megumi đang ngồi có lưng ghế uốn éo đến thái quá, còn chiếc ghế bành của mẹ tôi thì có bốn chân hình đầu thú.

“Mình đang cố nghĩ xem anh ta có gì không ổn.” Megumi kể tiếp. “Để mình nói cho nghe, một người tuyệt như vậy không có lý do gì phải chịu đựng mấy vụ hẹn hò mai mối đúng không.”

“Cũng không phải chịu đựng gì đâu.” Mẹ tôi phản đối. “Cô nghĩ anh ta cũng đang tự hỏi sao lại may mắn tìm được con đó.”

“Cảm ơn cô!” Megumi cười toe toét. “Anh chàng hấp dẫn lắm. Không phải giống như Gideon Cross, nhưng cũng coi như đẹp trai.”

“À mà Gideon thế nào rồi?”

Tôi biết mẹ tôi không có hỏi chơi. Bà đã biết là tôi kể với Gideon về chuyện Nathan, và rất khó chịu về chuyện đó. Mẹ cho rằng chuyện xảy ra dưới mái nhà của mình mà bà không biết là vô cùng nhục nhã, và thấy mình có lỗi lớn nhất, dù sự thật hoàn toàn không phải vậy. Lúc đó mẹ không biết là vì tôi giấu. Tôi bị Nathan hăm dọa nên không dám kể với ai. Vậy mà mẹ vẫn lo lắng chuyện Gideon biết. Tôi mong một ngày nào đó bà sẽ hiểu là Gideon cũng như tôi, không trách móc gì bà hết.

“Anh ấy phải làm việc rất nhiều.” Tôi trả lời. “Mẹ biết rồi đó. Từ lúc hai đứa con quen nhau con chiếm khá nhiều thời gian của anh ấy, nên giờ anh ấy phải làm bù.”

“Con xứng đáng được vậy mà.”

Tôi nhấp một ngụm nước lớn để cưỡng lại cái thôi thúc muốn nói với mẹ là bố sắp tới New York. Tôi biết mẹ sẽ trở thành đồng minh của tôi trong việc thuyết phục bố tin vào tình cảm của Gideon đối với tôi, nhưng nếu vì vậy mà nói ra chuyện ông tới đây thì thật là ích kỷ. Tôi không biết mẹ sẽ phản ứng ra sao, nhưng nhiều khả năng bà sẽ bị căng thẳng, mà chuyện đó sẽ khiến mọi người xung quanh phải khổ sở. Vì lý do gì đó không biết, mẹ muốn cắt đứt tất cả mọi liên lạc với bố. Từ lúc đủ lớn để bắt đầu hiểu chuyện, tôi cứ thắc mắc không biết làm cách nào mà mẹ lại xoay sở để có thể tránh không gặp gỡ hay nói với bố một lời nào.

“Hôm qua mẹ thấy hình của Cary bên hông một chiếc xe buýt.”

“Vậy hả mẹ?” Tôi ngồi thẳng dậy. “Ở đâu vậy?”

“Trên đường Broadway. Hình như là quảng cáo quần jeans thì phải.”

“Cháu cũng thấy bảng quảng cáo đó.” Megumi nói. “Thật ra thì cháu cũng không để ý anh ta đang mặc cái gì trên người nữa. Anh chàng nhìn rất khá.”

Nghe tới đó tôi không khỏi mỉm cười. Mẹ tôi rất hay bày tỏ rõ ràng sự ngưỡng mộ đối với đàn ông. Đó cũng là một trong những lý do khiến bọn họ ai cũng thích bà, vì bà làm cho họ hãnh diện. Megumi có vẻ khá thích hợp để gia nhập “câu lạc bộ” này của bà.

“Anh chàng đang bắt đầu được nhớ mặt ra khi đi ra đường rồi đó.” Tôi mừng thầm là lần này lý do không phải vì mấy bài báo lá cải trên mạng mà anh xuất hiện cùng với tôi. Đối với cánh săn tin thì chuyện bạn gái của Gideon Cross sống chung nhà với một nam người mẫu đẹp trai cũng giống như là mỏ vàng vậy.

“Đương nhiên rồi.” Mẹ tôi hơi trách móc. “Không phải trước giờ con luôn tin vậy sao?”

“Con luôn mong như vậy.” Tôi khẳng định. “Nhưng thực tế đáng buồn là người mẫu nam lúc nào cũng có ít việc làm hơn người mẫu nữ.” Dù vậy tôi vẫn cầu mong Cary sẽ có cách vượt qua mọi khó khăn. Nếu không chắc anh sẽ rất khó chấp nhận. Xưa nay anh luôn đầu tư rất nhiều vào ngoại hình của mình, nên sẽ không cho phép mình thất bại. Tận đáy lòng tôi luôn lo sợ một ngày nào đó chính cái nghề nghiệp này sẽ trở thành một nỗi ám ảnh mà cả anh và tôi đều không chịu đựng nổi.

Mẹ tôi nhã nhặn nhấp một hớp nước khoáng. Dù đặc sản của quán là thức uống pha từ ca cao, bà vẫn cẩn thận không vượt quá tiêu chuẩn ca-lo-ri tiêu thụ cho một bữa ăn. Tôi thì cẩu thả hơn, gọi phần súp với bánh mì kẹp, cả một món tráng miệng mà sẽ khiến tôi phải chạy bộ thêm một tiếng đồng hồ nữa so với bình thường. Tôi tự nhủ mình đang tới tháng, tức là thời kỳ mà tôi cho là được ăn sô cô la thoải mái, nên được phép hưởng thụ một chút.

“Vậy cháu có định gặp anh chàng đó lần nữa không?” Mẹ tôi mỉm cười quay qua Megumi.

“Cháu hy vọng vậy.”

“Cưng ơi, mấy chuyện đó đừng có phó thác cho may rủi.”

Tôi ngồi tựa hẳn ra ghế khi bà bắt đầu giảng giải về kinh nghiệm đối phó với đàn ông. Mẹ tôi tuyệt đối tin tưởng là mỗi người phụ nữ đều xứng đáng được một người đàn ông giàu có say mê, và đây là lần đầu tiên trong đời bà không còn tìm mọi cách mai mối cho tôi. Dù rất lo lắng khi giới thiệu Gideon với bố, tôi chưa bao giờ mảy may nghĩ ngợi tới phản ứng của mẹ về chuyện Gideon. Vì hai lý do khác nhau, tôi và mẹ đều nghĩ anh là người tình lý tưởng cho tôi.

“Mẹ bồ tuyệt quá.” Megumi nói khi bà đi vô toalet để sửa sang lại trước khi ra về. “Mà hên là bồ cũng đẹp y như mẹ bồ nhé, chứ mình nghĩ con gái mà có mẹ đẹp hơn chắc bực bội lắm ha.”

Tôi cười lớn. “Mai mốt mình sẽ rủ bồ đi chung tiếp. Bồ với mẹ mình hợp nhau đó.”

“Vậy thì thích quá.”

Tới giờ về, tôi nhìn ra Clancy với chiếc xe ngoài lề đường, tự nhiên muốn đi bộ để tiêu bớt bữa ăn trưa khổng lồ vừa rồi. “Con muốn đi bộ.” Tôi nói với mẹ và Megumi. “Hôm nay con ăn nhiều quá, hai người cứ đi xe đi nha.”

“Mình đi với bồ.” Megumi nói. “Trời hơi nóng, nhưng mình vẫn muốn có không khí trong lành một chút. Máy lạnh trong văn phòng làm da mình khô hết rồi.”

“Mẹ cũng đi chung luôn.”

Tôi nhìn đôi giày cao gót của mẹ đầy nghi ngờ. Mà thật ra lúc nào bà cũng mang giày cao gót mà. Đối với bà đi bộ trên hai gót giày nhọn chắc cũng không khác gì tôi đi giày đế bằng.

Chúng tôi đi bộ về Crossfire theo đúng tốc độ “chuẩn” của Manhattan, tức là nhanh và đều. Dù phải liên tục tránh người đi ngược chiều, nhưng có mẹ tôi đi trước thì chuyện đó tự nhiên dễ như không. Tất cả đàn ông đều tự động dạt ra hai bên nhường đường, xong ngoái nhìn theo bà ngưỡng mộ. Trong bộ đầm xanh lơ đơn giản mà gợi cảm, bà như cơn gió mát thổi qua buổi trưa oi bức.

Chúng tôi vừa quẹo qua khúc quanh trước khi tới Crossfire thì mẹ tôi bỗng khựng lại đột ngột làm tôi và Megumi đâm sầm vào lưng bà. Như vấp phải cái gì, mẹ lảo đảo ngã chúi ra phía trước, may mà tôi vừa kịp giữ khuỷu tay đỡ bà khỏi té.

Tôi nhìn xuống đất coi bà vấp trúng cái gì, nhưng trên mặt đường trống trơn. Lúc ngước lên, tôi thấy bà đang bàng hoàng nhìn về hướng Crossfire.

“Chúa ơi, mẹ!” Tôi kéo mẹ ra khỏi dòng người đang đi. “Mặt mẹ trắng bệch ra vậy? Mẹ say nắng hả? Có chóng mặt không?”

“Cái gì?” Mẹ tôi đưa tay lên cổ, hai mắt vẫn mở to nhìn chằm chằm về hướng đó.

Tôi cố nhìn theo ánh mắt bà để xem đó là cái gì.

“Cô đang nhìn cái gì vậy?” Megumi hỏi, cũng nhíu mày nhìn theo xuống phố.

“Thưa bà Stanton.” Clancy đã ra khỏi xe chạy tới. Nãy giờ anh vẫn lái xe cách chúng tôi một khoảng an toàn. “Bà có sao không?”

“Cậu có nhìn thấy…?” Mẹ lên tiếng hỏi, nhìn sang Clancy.

“Thấy cái gì hả?” Tôi lo lắng hỏi. Cái cách Clancy đưa ánh mắt chuyên nghiệp và rất tập trung nhìn dọc con phố khiến tôi hơi lạnh sống lưng.

“Để tôi đưa mọi người về.” Clancy nói nhỏ.

Thật ra chỉ còn qua đường nữa thôi là tới cửa chính của tòa nhà, nhưng giọng nói quả quyết của Clancy khiến không ai dám cãi. Cả ba leo lên xe, mẹ tôi ngồi ghế trước.

“Chuyện hồi nãy là sao vậy?” Khi hai đứa đã vô tới sảnh tòa nhà, Megumi hỏi. “Mẹ bồ giống như mới gặp ma hay sao đó.”

“Mình cũng chả hiểu nữa.” Tự nhiên tôi thấy như muốn bệnh.

Rõ ràng có thứ gì đó đã làm mẹ tôi kinh sợ. Ngày nào chưa tìm ra nguyên nhân thì ngày đó tôi sẽ không để yên.

Chương 7

Lưng tôi đập mạnh xuống sàn, hai buồng phổi đau nhói. Toàn thân tê buốt, tôi chớp mắt nhìn lên trần nhà, cố lấy lại hơi thở.

Gương mặt Parker Smith hiện ra. “Em đang phí thời gian của anh đó. Nếu đã đi tập thì phải tập trung. Tập trung tuyệt đối chứ không được để tâm trí ở tận đâu đâu nữa.”

Tôi nắm tay để anh đỡ đứng dậy. Xung quanh là hơn chục học viên khác của Parker đang hăng say với môn Krav Maga. Căn phòng tập ở Brooklyn cực kỳ nhộn nhịp với bao nhiêu là âm thanh và hoạt động liên tục.

Anh nói đúng. Tôi vẫn còn mải nghĩ ngợi về thái độ kỳ lạ của mẹ tôi lúc về tới Crossfire trưa nay.

“Em xin lỗi.” Tôi nói nhỏ. “Em đang nghĩ tới chuyện khác.”

Nhanh như chớp, Parker lao tới chạm vào gối, và vai tôi. “Bộ em tưởng đối thủ của em sẽ chờ em chuẩn bị sẵn sàng rồi mới tấn công hả?”

Tôi cúi người né, tự ép mình phải tập trung. Parker cũng né, ánh mắt cực kỳ cảnh giác. Cái đầu trọc và nước da màu cà phê sữa sáng bóng dưới ánh đèn huỳnh quang. Phòng tập này vốn là một nhà kho cũ bị bỏ hoang do khủng hoảng kinh tế, cũng một phần bởi địa điểm không tốt. Đó là lý do mẹ và dượng tôi lo lắng đến nỗi cho Clancy đưa đón mỗi lần tôi đi tập. Khu vực này hiện đang có vài dự án tái định cư. Tôi nghĩ đó là dấu hiệu tốt, nhưng mẹ và dượng lại nói như thể tình hình khu này sẽ càng phức tạp hơn.

Tôi chặn được lần tấn công tiếp theo của Parker, rồi phản đòn rất nhanh và mạnh. Tôi cố dẹp hết mọi suy nghĩ ra khỏi đầu cho tới khi về đến nhà.

Khoảng một tiếng sau khi Gideon về, tôi đang trong bồn tắm nước nóng với một lô nến thơm mùi vani xung quanh. Dù tóc vẫn còn ướt cho thấy anh vừa tắm xong ở phòng tập, anh vẫn chui vô bồn với tôi. Lúc anh cởi quần áo, tôi nhìn không chớp mắt.

Gideon bước vô bồn tắm, ngồi xuống sau lưng tôi, kẹp tôi vô giữa hai chân. Anh choàng tay ôm rồi nhấc tôi lên đặt lên đùi.

“Dựa đi cưng.” Anh thì thầm. “Anh cần cảm thấy em.”

Tôi sung sướng chìm vào vòng tay anh, da thịt cứ thế mềm ra, mong mỏi được anh chạm tới. Tôi khao khát những giây phút này khi cảm xúc mãnh liệt đưa hai đứa tách biệt khỏi thế giới xung quanh. Cũng là những khoảnh khắc tôi cảm nhận được tình yêu không nói thành lời của anh.

“Em lại bị bầm dập hả?” Anh áp má sát lên mặt tôi.

“Ừ, tại em không tập trung gì hết.”

“Nhớ anh hả?” Mũi anh cọ trên vành tai.

“Được vậy cũng đỡ.”

Anh im bặt, rồi đổi thái độ. “Nói anh nghe coi em bận tâm vì chuyện gì?”

Tôi thích cái cách anh luôn đoán được tâm trạng của tôi và phản ứng rất phù hợp. Tôi cũng luôn cố gắng làm vậy với anh. Thật sự là để duy trì mối quan hệ giữa hai người vốn đòi hỏi cao về cảm xúc thì sự linh hoạt là rất cần thiết.

Tôi siết chặt tay anh rồi kể chuyện mẹ hồi trưa.

“Em cứ tưởng lúc đó mẹ nhìn thấy bố… Trưa giờ em cứ nghĩ… Anh có hệ thống ghi hình ở khu vực trước tòa nhà mà phải không?”

“Có chứ. Để anh coi thử cho.”

“Tổng cộng chỉ trong vòng mười phút là cùng. Em muốn coi thử coi là cái gì thôi.”

“Rồi, coi như xong.”

Tôi ngửa mặt ra sau trả ơn anh bằng một nụ hôn. “Cảm ơn anh.”

Gideon đặt môi lên vai tôi. “Cưng à, anh sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì cho em mà.”

“Kể cả kể em nghe về quá khứ của anh hả?” Nói xong tôi lập tức tự trách mình khi cảm thấy anh hơi căng thẳng. “Không phải ngay bây giờ.” Tôi vội vàng nói thêm. “Chỉ cần hứa với em là anh sẽ làm thôi.”

“Ngày mai lên văn phòng ăn trưa với anh đi.”

“Lúc đó thì anh kể hả?”

Gideon thở hắt ra. “Eva à!”

Tôi quay đi, buông tay anh ra, thất vọng vì sự né tránh thường lệ. Vịn lên thành buồng tắm, tôi chuẩn bị bước ra, tránh xa người đàn ông đã khiến tôi tưởng là gần gũi nhất trên đời nhưng hóa ra lại vô cùng xa cách. Ở cạnh anh là tôi lại đau đầu, vì cứ mỗi lần tôi nghĩ mình khá chắc chắn về một thứ gì đó thì ngay vài giây sau lại phải bắt đầu thấy nghi ngờ về chính điều đó. Lần nào cũng như lần nào.

“Em xong rồi.” Tôi lẩm bẩm, thổi tắt một ngọn nến. Một làn khói bay lên, mỏng manh và mơ hồ như chính sự thấu hiểu của tôi về người yêu. “Em đi ra đây.”

“Không được.” Tay anh vòng qua ngực giữ tôi lại. Nước chảy tung tóe khắp nơi, hỗn loạn như tâm trạng của tôi lúc này.

“Buông em ra, Gideon.” Tôi nắm cổ tay anh kéo ra.

Anh úp mặt vào cổ tôi, ngoan cố. “Rồi, sẽ tới lúc đó, được không em? Chỉ là… không phải bây giờ.”

Tôi hơi nguôi, cảm thấy một chút thỏa mãn khi đoán trước được câu trả lời của anh.

“Tối này mình đừng nói chuyện đó nữa được không?” Anh thì thầm, vẫn không buông tay. “Đừng cãi nhau nữa, anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi. Mình gọi cái gì về ăn rồi coi tivi, rồi ôm nhau nằm ngủ. Được không em?”

Tôi nhận ra có gì đó không ổn nên quay lại nhìn anh. “Anh bị sao vậy?”

“Anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi.”

Nước mắt chực trào ra vì tôi biết anh vẫn đang giấu tôi rất nhiều chuyện. Hai đứa cứ y như đang dò dẫm đi trong bãi mìn, lúc nào cũng có thể vấp phải những bí mật và những nỗi niềm không thể nói ra.

“Được rồi.”

“Anh muốn được ở bên em mà không phải cãi vã gì hết, Eva à.” Anh vân vê ngón tay trên má tôi. “Cho anh được làm vậy nhé, bây giờ thì hôn anh một cái đi.”

Tôi quay lại, thu mình vào giữa hai chân anh, nâng mặt anh trên tay rồi đặt lên môi anh một nụ hôn. Tôi hôn anh dịu dàng, trìu mến, nâng niu môi anh như dỗ dành, làm cho hai đứa quên đi hết mọi chuyện rối rắm trước mắt.

“Hôn anh đi.” Gideon thì thào, tay đỡ lưng, không ngừng vuốt ve tôi. “Hôn bằng cả trái tim đó.”

“Ừ. Lúc nào cũng vậy mà.” Tôi hứa hẹn.

“Cưng ơi!” Anh luồn tay vô mái tóc ướt sũng, giữ tôi lại rồi bắt đầu một nụ hôn điên dại.

Ăn tối xong, Gideon ngồi tựa lưng lên đầu giường, đặt máy tính trên đùi tiếp tục làm việc. Tôi cũng nằm sấp trên giường coi tivi, chân đong đưa nghịch ngợm.

“Em thuộc hết lời thoại của phim này rồi phải không?” Anh hỏi để kéo tôi ra khỏi cái màn hình tivi đang chiếu phim Ghostbuster. Trên người Gideon đang mặc mỗi cái quần đùi màu đen.

Tôi rất thích nhìn thấy anh trong bộ dạng thư thái, thoải mái và gần gũi như vậy. Tôi tự hỏi Corinne đã từng thấy cảnh này chưa. Nếu có, hẳn cô nàng cũng đang vô cùng muốn có lại nó. Tôi biết, bởi chính tôi cũng sẽ rất tuyệt vọng nếu bị tước mất đặc ân này.

“Chắc vậy.” Tôi thú nhận.

“Và em cứ phải đọc to lên mới được hả?”

“Vậy thì có sao không, cục cưng?”

Anh cười thích thú. “Không sao. Em coi bao nhiêu lần rồi?”

“Một triệu triệu lần thôi.” Tôi quay lại chống hai tay hai chân nhỏm dậy. “Nữa không?”

Anh nhướn một bên mắt.

“Anh là keymaster[1] phải không?” Tôi gầm gừ, bò tới gần.

[1] Keymaster: tên một con ma nhập vào một nhân vật trong phim Ghostbuster.

“Em mà nhìn anh kiểu đó thì em muốn anh là ai cũng được.”

Tôi nheo mắt lại, nhìn anh, thở dồn dập. “Anh có muốn nhập vô thân xác này không?”

Anh nhoẻn cười, dẹp máy tính qua một bên. “Lúc nào cũng muốn hết.”

Tôi bò lên vòng tay ôm lấy vai anh, thì thào. “Hôn em đi, hỡi kẻ đánh cắp thân xác.”

“Lời thoại đâu phải vậy đâu. Mà hôm bữa em nói anh là vua hưởng thụ gì mà. Sao giờ thành kẻ ăn cắp thân xác của người khác rồi?”

Tôi bắt đầu chuyển động nghịch ngợm. “Em muốn anh là ai cũng được mà, quên rồi hả?”

Gideon túm lấy người tôi rồi ngả người ra sau. “Vậy giờ em muốn sao?”

“Anh là của em.” Tôi cắn nhẹ lên cổ anh. “Của riêng em thôi.”

Tôi không thở nổi, ráng hét lên nhưng mũi và miệng bị bóp nghẹt. Chỉ một tiếng rên vụt thoát ra ngoài, còn lại bao nhiêu lời kêu cứu hoảng loạn tắt đi trong lồng ngực.

Tránh ra đi, dừng lại, đừng có đụng vô tôi nữa… Chúa ơi, đừng làm vậy nữa mà…

Mẹ đâu rồi? Mẹ ơi…

Tay Nathan bịt chặt miệng làm môi tôi đau nhói. Sức nặng cơ thể hắn đè lên người khiến đầu tôi lún sâu xuống gối. Tôi càng chống cự thì hắn càng hăng tiết, thở hổn hển như con thú, lao tới tìm cách ấn vào trong tôi. Cái quần lót vẫn còn trên người giúp tôi ngăn cơn đau xé da đã phải nếm chịu vô số lần trước đây.

Như thể đọc được ý nghĩ đó, hắn rít lên bên tai tôi. “Bây giờ thì chưa đâu, nhưng rồi mày sẽ biết đau là gì.”

Tôi chết điếng người như bị tạt gáo nước lạnh. Tôi biết giọng nói này.

Gideon. Không!

Tim đập thình thịch hai bên tai, tôi thấy bụng mình quặn thắt, cơn buồn nôn kéo tới dâng lên cuống họng.

Không thể nào diễn tả hết cảm giác bệnh hoạn khi bị chính người mình tin cậy nhất cưỡng bức.

Nỗi sợ hãi xen lẫn với cơn giận dữ dâng trào, trong đầu tôi bỗng vang lên lời Parker khi dạy mấy động tác cơ bản.

Và tôi quyết định tấn công người yêu của mình, người có cơn ác mộng vô tình trùng hợp với ác mộng của tôi theo một cách tồi tệ kinh hoàng nhất. Cả hai đứa đều từng bị lạm dụng tình dục, nhưng trong giấc mơ tôi vẫn là nạn nhân, còn anh lại biến thành thủ phạm, hung hãn trả đũa kẻ đã tấn công mình, quyết tâm khiến hắn phải nếm chịu những đau đớn nhục nhã mà anh đã trải qua.

Tay tôi bóp lấy yết hầu buộc anh giật lùi ra một chút, thêm một cú thúc gối lên giữa hai chân đẩy anh bật ngửa ra sau. Tôi lăn khỏi giường, rớt bịch xuống sàn nhà rồi lồm cồm bò dậy chạy ra cửa.

“Eva!” Gideon thở hổn hển, dường như đã tỉnh hẳn và biết chuyện gì vừa xảy ra. “Chúa ơi, Eva, chờ đã!”

Tôi phóng ra khỏi cửa chạy nhanh vô phòng khách.

Tôi chui vào một góc tối, ngồi xuống cuộn người lại, hớp lấy không khí, khóc nấc lên thành tiếng vọng khắp nhà. Tôi cắn răng chui xuống đầu gối khi ánh đèn trong phòng ngủ sáng lên, vẫn ngồi yên không nhúc nhích hay nói năng gì khi Gideon bước ra phòng khách một lúc sau đó.

“Eva ơi? Chúa ơi, em có sao không? Anh có… làm em đau không?”

Bác sĩ Petersen gọi đó là chứng rối loạn tình dục bất thường trong giấc ngủ, một biểu hiện của chấn thương nghiêm trọng về tâm lý mà Gideon từng trải qua. Đối với tôi nó đơn giản là cái địa ngục mà cả hai đứa đang rớt xuống.

Nhìn anh mà tim tôi tan nát. Dáng vẻ tự hào thường trực bị thay bằng vẻ thảm hại, hai vai rụt lại, đầu cúi xuống. Anh đã mặc quần áo, tay xách theo túi đồ, ngừng lại bên quầy bếp. Tôi vừa định mở miệng thì nghe tiếng kim loại rơi xuống mặt đá.

Lần trước tôi đã ngăn không cho anh bỏ đi. Lần này tôi không làm được vậy.

Lần này tôi muốn anh đi.

Tiếng chốt cửa rất khẽ vang lên trong màn đêm yên ắng. Tôi thấy trong lòng mình có gì đó vừa tắt lịm. Nỗi sợ hãi tuôn ra theo nước mắt. Ngay khi anh vừa đi khỏi, nỗi nhớ đã dâng trào. Tôi không muốn anh ở lại, cũng không muốn anh đi.

Tôi không nhớ mình cứ ngồi như vậy bao lâu trước khi đủ sức đứng lên đi ra sa lông. Tôi lờ mờ nhận ra trời vừa hửng sáng khi nghe văng vẳng tiếng điện thoại di động của Cary reo. Không lâu sao, Cary chạy ào ra phòng khách.

“Eva!” Anh lập tức đến bên tôi, ngồi xuống, đặt hai tay lên đầu gối. “Hắn ta điên tới mức nào hả?”

Tôi chớp mắt nhìn anh. “Sao?”

“Cross vừa gọi điện, nói đêm qua anh ta lại gặp ác mộng.”

“Không xảy ra chuyện gì hết.” Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.

“Nhìn em giống như đã có chuyện rồi. Nhìn em…”

Tôi nắm tay anh lại khi anh đứng dậy, miệng bật tiếng chửi.

“Em không sao.”

“Khỉ thật, Eva à, anh chưa bao giờ thấy em như vậy. Anh không chịu được.” Rồi Cary ngồi xuống bên cạnh, kéo tôi vào vai anh. “Vậy là quá đủ rồi đó. Cắt đứt với hắn đi.”

“Bây giờ em không thể quyết định được.”

“Chứ em còn chờ gì nữa?” Cary nhìn thẳng vào mắt tôi. “Em định chờ tới khi nó từ một chuyện tình không có kết quả thành một vết thương suốt đời luôn hả?”

“Em mà bỏ anh ấy thì anh ấy chẳng còn ai. Em không thể…”

“Đó đâu phải chuyện của em. Eva à… Trời ơi, em đâu có trách nhiệm phải cứu vớt hắn ta.”

“Nhưng mà… anh không hiểu đâu.” Tôi ôm chầm lấy anh, vùi mặt lên vai anh, òa khóc. “Anh ấy cứu em.”

Khi nhìn thấy chìa khóa Gideon bỏ lại trên quầy bếp, tôi nôn thốc nôn tháo, suýt nữa còn không kịp chạy đến bồn rửa.

Sau khi bao tử đã trống trơn, một cơn đau chợt xâm chiếm, khủng khiếp đến mức tôi không đứng nổi. Bám vào mép kệ bếp tôi thở hổn hển, người ướt đẫm mồ hôi, òa khóc nức nở, tưởng chừng như mình không thể nào sống được thêm năm phút nữa, đừng nói chi là cả ngày. Nói chỉ là cả đời.

Lần trước khi Gideon trả chìa khóa lại, hai đứa đã chia tay trong bốn ngày. Tôi không khỏi nghĩ rằng lần này biết đâu chừng là chia tay luôn. Tôi đã làm gì vậy hả trời? Sao tôi không giữ anh lại? Sao tôi lại không nói lời nào khi anh đi?

Điện thoại báo có tin nhắn. Tôi vội móc trong túi xách ra, thầm mong đó là Gideon. Sáng giờ anh đã gọi điện cho Cary ba lần rồi, mà vẫn chưa nói gì với tôi.

Khi thấy tên anh hiện trên màn hình, một nỗi đau nhói xen lẫn ngọt ngào xuyên qua ngực tôi.

Hôm nay anh làm việc ở nhà. Angus sẽ chờ ở dưới để đưa em đi làm.

Nỗi sợ hãi làm bụng tôi quặn thắt. Hai đứa vừa có một tuần vô cùng vất vả, nên cũng dễ hiểu nếu anh cảm thấy mệt mỏi. Dù vậy thì một nỗi sợ ngấm ngầm lạnh lẽo vẫn cồn cào trong bụng làm tôi nổi da gà.

Tay tôi run run khi bấm phím trả lời. Vậy tối nay có gặp nhau không?

Im lặng một lúc lâu, tôi sốt ruột định nhắn thêm một tin nữa thì anh trả lời: Không chắc đâu. Anh có hẹn với bác sĩ Petersen rồi còn nhiều việc phải làm nữa.

Tôi nắm chặt cái điện thoại trong tay, phải bấm tới ba lần mới xong dòng chữ để gửi đi. Em muốn gặp anh.

Im lặng đáng sợ. Tôi chịu hết nổi cơn hoảng loạn, nhấc điện thoại bàn lên định gọi thì có tin nhắn tới: Để anh coi sao.

Trời ơi… nước mắt lã chã làm tôi không nhìn nổi dòng chữ trên màn hình. Tôi biết anh đã bỏ cuộc rồi. Đừng bỏ chạy. Em không bỏ cuộc đâu.

Lại thêm một lần chờ đợi mỏi mòn. Em nên làm vậy đi.

Tôi đấu tranh tư tưởng có nên gọi điện xin nghỉ phép hôm nay không. Nhưng rồi tôi quyết định sẽ đi làm. Đã có rất nhiều lần tôi để mình rơi vào cái lối mòn tự hủy hoại bản thân để quên đi những nỗi đau. Dù biết mất Gideon tôi sẽ không sống nổi, nhưng đánh mất bản thân mình thì còn tệ hơn cái chết.

Tôi phải cố mà sống, cố mà vượt qua, từng chút một.

Thế là khi tới giờ đi làm, tôi leo lên chiếc Bentley đang chờ sẵn. Nét mặt lạnh tanh của Angus chỉ làm tôi thêm lo lắng, nên tôi đóng cửa ngăn lại, đưa mình vào chế độ tự vệ để có thể sống sót qua một ngày dài trước mặt.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
pacman, rainbows, and roller s